Thế giới gaming vốn là một sở thích tốn kém, và những khoản đầu tư lớn có thể biến thành nỗi thất vọng khôn nguôi khi chúng không mang lại giá trị như mong đợi. Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần trải qua cảm giác hụt hẫng: có thể là một chiếc console bị bỏ xó, một chiếc tay cầm không thoải mái khi sử dụng, hay thậm chí là một tựa game đã mua nhưng cuối cùng lại chẳng hề yêu thích. Những trải nghiệm này không chỉ khiến chúng ta “đau ví” mà còn để lại những bài học đắt giá về việc lựa chọn thiết bị chơi game.
Với kinh nghiệm dày dặn trong việc trải nghiệm và đánh giá các sản phẩm công nghệ, đặc biệt là trong lĩnh vực gaming, tôi cũng không ngoại lệ. Trong hành trình khám phá thế giới game, tôi đã từng mắc phải những sai lầm mua sắm mà giờ đây nhìn lại, tôi ước mình đã cân nhắc kỹ hơn. Dưới đây là 10 món đồ gaming – không bao gồm các tựa game – đã nhanh chóng mất đi sức hấp dẫn đối với tôi. Một số món tôi thẳng thừng không thích, một số khác nhanh chóng lỗi thời, và một vài món dù tôi vẫn yêu thích nhưng lại không còn lý do để sử dụng nữa. Hy vọng những chia sẻ chân thực và khách quan này từ trangtincongnghe.net sẽ giúp bạn đọc có cái nhìn sâu sắc hơn, từ đó đưa ra những quyết định mua sắm thông minh và tránh được những “nỗi đau” tương tự.
10. Tay Lái Mario Kart Racing Wheels: Sự Thật Đằng Sau Trải Nghiệm “Đua Xe Arcade”
Tay lái Mario Kart Wii màu đen với tay cầm Wiimote cùng màu, đặt trên nền trắng.
Nhờ thiết kế thon dài đặc trưng, Wiimote và Joy-Con đã trở thành cơ hội để Nintendo bán ra những chiếc tay lái nhựa, nơi người chơi có thể gắn các bộ điều khiển này vào. Ý tưởng này nhằm mục đích mang lại một chút cảm giác mô phỏng xe đua arcade khi chơi các tựa game Mario Kart tương ứng. Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng niềm vui của tôi với chúng nhanh chóng tan biến khi tôi nhận ra mình thích chơi bằng tay cầm truyền thống hơn rất nhiều.
Tôi đã mắc sai lầm khi mua đến hai phiên bản tay lái Mario Kart. Lần đầu là khi tôi mua kèm Mario Kart Wii và không bao giờ tận dụng lại chiếc tay lái đó cho phiên bản Mario Kart 8 của Wii U. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục mua cặp tay lái Joy-Con cho Mario Kart 8 Deluxe. Trớ trêu thay, tôi lại càng ít thích phiên bản cải tiến này hơn do kích thước nhỏ gọn của nó lại trở thành một nhược điểm.
Với hai lần mua sắm lãng phí này, tôi chắc chắn sẽ bỏ qua cặp tay lái Joy-Con 2 sắp ra mắt cùng Mario Kart World trên Switch 2. Kinh nghiệm cá nhân cho thấy, đôi khi sự đơn giản của tay cầm truyền thống lại mang lại trải nghiệm tốt nhất, đặc biệt với một tựa game đòi hỏi sự linh hoạt và chính xác cao như Mario Kart.
9. Playdate: Hoài Niệm Tuổi Thơ Hay Gánh Nặng Thực Tế?
Một người đang chơi máy Playdate với tay quay đặc trưng, hiển thị hình ảnh game Crankin's Time Travel Adventure trên màn hình đơn sắc.
Thật lòng mà nói, việc đưa Playdate vào danh sách này khiến tôi hơi đau lòng, vì tôi từng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của chiếc máy chơi game cầm tay độc đáo này. Tuy nhiên, thành thật mà nói, tôi gần như không còn chạm vào nó nữa.
Khi mới sở hữu Playdate, tôi rất yêu thích màn hình 1-bit sắc nét không đèn nền của nó, gợi nhớ về thời kỳ Game Boy cổ điển. Nhưng sự hoài niệm tuổi thơ chỉ có thể đi xa đến vậy. Một năm sau khi mua thiết bị, tôi đã mệt mỏi với việc phải điều chỉnh môi trường xung quanh để có thể nhìn rõ màn hình. Yếu tố này – cùng với giao diện người dùng trở nên cồng kềnh khi thư viện game ngày càng lớn – khiến việc cầm Playdate lên trở thành một nhiệm vụ đầy mệt mỏi.
Nếu Panic (nhà sản xuất Playdate) phát hành một phiên bản có đèn nền, tôi chắc chắn sẽ cân nhắc mua lại, vì tôi vẫn rất yêu thích cơ chế tay quay độc đáo và cộng đồng phát triển game “cây nhà lá vườn” của nó. Nhưng cho đến lúc đó, tôi sẽ chỉ phủi bụi chiếc Playdate của mình khi có một tựa game “buộc phải chơi” nào đó ra mắt. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy lý do đó trong “mùa thứ hai” của các tựa game do Panic tuyển chọn sắp tới.
Máy chơi game cầm tay Playdate màu vàng với tay quay và màn hình đơn sắc, đặt trên bề mặt màu trắng.
Thông số kỹ thuật của Panic Playdate:
- Độ phân giải: 400 x 240 pixel tại 173ppi
- Số lượng game tích hợp: 24
- Nguồn điện: USB-C
- RAM: 16MB
- Bộ nhớ trong: 4GB
- Kết nối: Wi-Fi 2.4GHz (b/g/n), Bluetooth 4.2, USB-C, jack tai nghe 3.5mm
Playdate của Panic là một hệ thống game cầm tay nhỏ gọn với màn hình phản chiếu, các tựa game mới và một tay quay độc đáo. Dù có sức hút riêng, trải nghiệm thực tế cho thấy nó vẫn còn nhiều hạn chế, đặc biệt là về khả năng hiển thị trong môi trường thiếu sáng.
8. NES và SNES Classic Editions: Khi Giả Lập Trở Thành Vua
Bộ đôi máy NES Classic và SNES Classic với hai tay cầm được đặt trên thảm nhà, gợi nhớ không gian chơi game retro.
Các console plug-and-play như NES Classic Edition và SNES Classic Edition từng là niềm mơ ước của giới game thủ retro khi chúng ra mắt. Sức hút của chúng đến từ các bộ điều khiển replica chân thực, khả năng mod dễ dàng, và một số viên ngọc quý như việc phát hành Star Fox 2 lần đầu tiên.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, bộ sưu tập game của chúng đã có sẵn thông qua các ứng dụng giả lập Nintendo Switch Online mới. Điều này khiến các hộp Classic Edition trở nên không còn phù hợp với mục đích giải trí thông thường của tôi. Việc khởi động các trò chơi trên Switch trở nên dễ dàng hơn nhiều vì nó luôn được cắm vào TV, và bộ điều khiển không dây loại bỏ rắc rối với dây cáp ngắn. Hơn nữa, hầu hết các tựa game bên thứ ba trên Classic Editions mà không chuyển sang ứng dụng giả lập của Switch đều đã có các bản phát hành lại hoặc remaster ở các nền tảng khác.
Dù những chiếc hộp giả lập này vẫn là một món đồ trang trí thú vị trên kệ, nhưng có lẽ chúng sẽ không còn được sử dụng nhiều hơn thế nữa. Đây là một minh chứng rõ ràng cho việc công nghệ phát triển và sự tiện lợi có thể nhanh chóng làm lu mờ những giá trị hoài niệm ban đầu.
7. Hori Fightpad: Khi Cố Gắng Đổi Mới Không Thành Công
Tay cầm HORI Fightpad màu đen dành cho PlayStation với bố cục nút đặc biệt, đặt trên nền tối.
Sau khi ngón cái của tôi “tan nát” vì cố gắng chơi game đối kháng trên nhiều tay cầm PlayStation khác nhau, tôi quyết định chuyển sang dùng fight stick và không bao giờ hối hận. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn muốn thư giãn với một tay cầm thông thường, điều này đã khiến tôi tìm hiểu về Hori Fighting Commander OCTA fight pad – một tay cầm có bố cục tương tự như fight stick.
Thế nhưng, đây lại là một sự kết hợp hoàn toàn sai lầm. Một mặt, tôi có quá nhiều thói quen điều khiển bằng gamepad truyền thống khiến bố cục khác thường này không thể phù hợp. Tôi cảm thấy khó khăn khi với tới một số nút nhất định, khiến việc thực hiện các combo cơ bản cũng trở nên chật vật.
Nhưng yếu tố mà tôi không tính đến và cuối cùng trở thành điểm trừ quyết định chính là dây cáp. Dù dài tới 10 feet, tôi vẫn không cảm thấy thoải mái mà không lo lắng về việc giật dây ra khỏi console. Đây là điều tôi có thể chấp nhận khi một fight stick nằm trên đùi, nhưng không phải với một tay cầm mà tôi muốn giữ ở nhiều vị trí khác nhau.
May mắn thay, gần đây tôi đã tìm thấy một tay cầm phù hợp cho game đối kháng là 8BitDo Ultimate 2. Bàn phím D-pad xúc giác của nó tạo ra tiếng click phản hồi khi một hướng được kích hoạt, rất tuyệt vời để theo dõi các thao tác di chuyển. Bài học rút ra là đôi khi sự tiện lợi và quen thuộc lại quan trọng hơn việc cố gắng tìm kiếm một giải pháp “lai” không phù hợp.
6. PlayStation Vita: Một Thiết Bị Tuyệt Vời Thiếu Sự Hậu Thuẫn
Máy chơi game PlayStation Vita màu đen đang hiển thị một game trên màn hình, được chụp từ góc nghiêng.
Tôi biết việc “chê bai” PlayStation Vita trong các danh sách kiểu này là khá phổ biến, và tôi không ở đây để làm điều đó. Chiếc máy chơi game cầm tay này là một thiết bị chất lượng, mang lại một số trải nghiệm tuyệt vời, đáng chú ý nhất là điểm khởi đầu của tôi với series Persona và món quà Gravity Rush dành cho thế giới. Tôi nghĩ việc mua nó đã xứng đáng chỉ vì những điều đó.
Vấn đề là Sony đã không hỗ trợ thiết bị này đủ những trải nghiệm như vậy. Các nhà phát triển bên thứ ba đã lấp đầy khoảng trống đó, nhưng nhiều tựa game trong số đó cũng có sẵn cho Nintendo 3DS, khiến việc sở hữu cả hai trở nên dư thừa. Nintendo mang lại nhiều lựa chọn game độc quyền hơn, vì vậy tôi thường gắn bó với máy cầm tay của họ cho các tựa game đa nền tảng của bên thứ ba.
Cú chốt hạ cho Vita là khi hầu hết các game độc quyền hay nhất của nó đều có sẵn trên các console khác, khiến tôi không còn lý do gì chính đáng để lôi chiếc máy cầm tay này ra trong suốt thập kỷ qua. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hỗ trợ liên tục từ nhà sản xuất đối với tuổi thọ và giá trị của một hệ máy chơi game.
5. Nintendo Wii và Wii U: Hai Thế Hệ “Kém Duyên” Với Game Thủ
Máy chơi game Nintendo Wii màu trắng đặt trên một bề mặt, thể hiện sự đơn giản của thiết kế.
Nói rằng Wii U không phải là một lựa chọn đáng giá khi nhìn lại không phải là điều gây tranh cãi, bởi vì gần như tất cả các game độc quyền của nó đều có phiên bản cải tiến trên Switch. Mặc dù tôi khá thích chiếc console này trong thời gian ngắn ngủi của nó, nhưng nó đã nằm trong tủ kể từ ngày 3 tháng 3 năm 2017.
Tuy nhiên, tôi thực sự hối tiếc về việc mua Wii nhiều hơn cả Wii U. Một chiếc console 480p trong kỷ nguyên HD là hoàn toàn không thể chấp nhận được, và bộ điều khiển Wiimote cùng Nunchuck không bao giờ mang lại cảm giác tự nhiên (điều này càng tồi tệ hơn khi “Classic Controller” cũng không thỏa mãn và yêu cầu kết nối với Wiimote). Những yếu tố này đã làm giảm giá trị ngay cả những tựa game độc quyền nổi tiếng nhất đối với tôi, khiến tôi hiếm khi hoàn thành các game Wii mà lẽ ra tôi rất yêu thích.
Điều đó càng tệ hơn khi tôi đang ở độ tuổi mà “yếu tố ngầu” của Xbox 360 định hình thói quen chơi game của tôi, và lần đầu tiên tôi tiếp cận PC gaming cũng sắp đến. Tôi vẫn yêu Nintendo nhưng lại cảm thấy bị thu hút hơn nhiều bởi các máy chơi game cầm tay của họ. Đôi khi, một trải nghiệm công nghệ dù độc đáo đến mấy cũng không thể bù đắp cho những hạn chế về mặt kỹ thuật và sự không thoải mái trong sử dụng.
4. Xbox Series X: Lời Hứa Lớn, Thất Vọng Lớn Hơn
Máy console Xbox Series X màu đen đặt cạnh Xbox Series S màu trắng trên nền đơn giản, tạo sự tương phản về kích thước và màu sắc.
Nếu có một chiếc console mà tôi hối tiếc nhất khi mua, đó chính là Xbox Series X. Tôi đã mua nó vài năm sau khi thế hệ console hiện tại ra mắt để chơi Forza Horizon 5 và Halo Infinite, đồng thời rất háo hức trải nghiệm “gói dịch vụ tốt nhất trong làng game” là Game Pass.
Tuy nhiên, tôi không hề biết tương lai của chiếc console này lại ảm đạm đến vậy. Các tựa game độc quyền “nửa vời” của nó hiếm khi thu hút tôi ngay từ đầu, điều đó có nghĩa là tôi không bật console đủ thường xuyên để tận dụng giá trị của Game Pass và khả năng tương thích ngược tuyệt vời của nó. Một khi tôi quay trở lại PC gaming và bắt đầu sử dụng Game Pass trên PC, chiếc Series X thực sự đã bị phủ bụi mà không nhận được dù chỉ một phần nhỏ giá trị sử dụng mà tôi mong đợi từ một khoản đầu tư 500 đô la.
Điều tồi tệ hơn là tôi thường xuyên thấy chiếc console này gặp trục trặc. Nó không thể phát đĩa Blu-ray HD (điều mà PlayStation 5 của tôi làm được mà không gặp vấn đề gì), thường khởi động với độ phân giải sai và gặp sự cố khi kết nối với ứng dụng di động. Với việc giá tăng thêm 100 đô la gần đây và các game độc quyền của nó giờ đây đã chuyển sang đa nền tảng, tôi không thể tưởng tượng tại sao bất kỳ ai lại chọn mua chiếc máy này thay vì các đối thủ cạnh tranh.
Mặt trước của máy console Xbox Series X màu đen, hiển thị logo Xbox và nút nguồn, tượng trưng cho sức mạnh của console.
Thông số kỹ thuật của Xbox Series X:
- Khả năng 4K: Có (2160p)
- Hỗ trợ game: Các tựa game Xbox, Xbox 360, Xbox One và Xbox Series X|S
- Bộ nhớ trong: 1TB
- Kết nối: Bluetooth, HDMI
- Cổng kết nối: 3 cổng USB, 1 cổng HDMI 2.1, 1 cổng HDMI
Xbox Series X là console mạnh mẽ nhất trong thế hệ hiện tại và cho phép truy cập Game Pass của Microsoft để có một thư viện game lớn ngay khi xuất xưởng. Nó cũng có thể hoạt động như một đầu phát Blu-Ray UHD. Tuy nhiên, với kinh nghiệm của cá nhân tôi, những vấn đề về phần mềm và sự thiếu hụt các tựa game độc quyền đã làm giảm đáng kể giá trị thực tế của nó.
3. Tay Cầm Không Dây Xbox Elite Series 2: Đắt Tiền Liệu Có Xắt Ra Miếng?
Tay cầm không dây Xbox Elite Series 2 Core màu trắng đặt trên nền chuyển sắc, làm nổi bật thiết kế cao cấp.
Không thể phủ nhận rằng Xbox Elite Wireless Controller Series 2 là một tay cầm tốt, nhưng nó không biện minh cho mức giá đắt đỏ 180 đô la của mình. Ngay cả với mức giảm giá sâu khi tôi mua, tôi vẫn không cảm thấy mình đã nhận được giá trị xứng đáng.
Tôi đã xác định rằng mình không chơi Xbox Series X thường xuyên, nhưng chiếc tay cầm này có thể dễ dàng chuyển sang sử dụng cho PC gaming. Đáng buồn thay, nó quá nặng đối với sở thích của tôi. Độ rung của nó quá mạnh, và các nút paddle phía sau quá “khó tính” để điều chỉnh. Các bộ phận có thể hoán đổi là một điểm cộng, nhưng lại không phải là thứ tôi cần. Tôi nhận ra mình thích sự đơn giản của một chiếc tay cầm pro-style vững chắc với giá chưa bằng một nửa, bao gồm cả tay cầm Xbox tiêu chuẩn đi kèm với console.
Nếu tôi học được điều gì từ lần mua này, thì đó là có sự sụt giảm đáng kể về lợi nhuận khi đầu tư vào các tay cầm có giá cao cấp. Mặc dù hoàn toàn có thể sử dụng được, nhưng mỗi khi cầm nó, tôi chỉ nghĩ đến số tiền mình đã lãng phí dưới cái mác “nâng tầm trải nghiệm gaming console”. Đôi khi, “đắt xắt ra miếng” không phải lúc nào cũng đúng, và những lựa chọn đơn giản hơn lại mang lại hiệu quả tốt hơn.
Tay cầm Xbox Elite Series 2 màu đen, hiển thị các nút điều khiển và joystick, nhấn mạnh thiết kế chuyên nghiệp.
Tay cầm không dây Xbox Elite Series 2, với nhiều thành phần có thể tùy chỉnh và điều khiển siêu nhạy, có rất ít đối thủ. Mặc dù khá đắt, nhưng bạn nhận được rất nhiều chức năng đổi lại. Tuy nhiên, giá trị này phụ thuộc rất nhiều vào nhu cầu và sở thích cá nhân của từng game thủ.
2. Tay Cầm iPhone Backbone One: Khi Sự Thay Đổi Của Apple “Giết Chết” Phụ Kiện
Tay cầm Backbone One PlayStation Edition màu trắng đặt trên bàn mà không có điện thoại, cho thấy thiết kế rỗng để gắn smartphone.
Sự thất vọng của tôi với tay cầm Backbone One dành cho iPhone không hoàn toàn là lỗi của nó. Tôi không thích ứng dụng và dịch vụ đăng ký mà nó “nhồi nhét” vào người dùng, cũng như không hài lòng với mức giá 100 đô la cho các linh kiện rẻ tiền. Tuy nhiên, “đòn chí mạng” thực sự đến khi Apple chuyển sang cổng USB-C trên iPhone không lâu sau khi tôi mua. Điều này khiến chiếc Backbone One dùng cổng Lightning của tôi trở nên hoàn toàn vô dụng.
Thành thật mà nói, tôi cũng không tận dụng được nó nhiều như mong đợi. Nhiều game mà tôi nghĩ sẽ hỗ trợ tay cầm thì lại không, khiến tôi phải stream game console sang điện thoại (một trải nghiệm khá tệ hại). Hóa ra, đây là một trong những món đồ mà tôi nghĩ “mình nên có” nhưng thực tế lại chẳng cần đến. Nếu tôi thực sự cần một tay cầm cho iPhone, tôi sẽ chỉ mua một chiếc kẹp để gắn điện thoại vào một tay cầm tiêu chuẩn. Điều này một lần nữa khẳng định rằng, trong thế giới công nghệ, sự thay đổi tiêu chuẩn có thể nhanh chóng khiến một sản phẩm trở nên lỗi thời, và đôi khi giải pháp đơn giản lại là tối ưu nhất.
1. PC Gaming Lắp Ráp Sẵn Giá Rẻ: Bài Học Đắt Giá Về Nâng Cấp
Bên trong một case máy tính gaming với bộ nhớ Kingston, quạt RGB, tản nhiệt CPU MSI và card đồ họa GeForce RTX, tất cả đều được chiếu sáng.
Năm ngoái, tôi quyết định quay trở lại PC gaming lần đầu tiên sau hơn một thập kỷ. Bộ máy tính 13 năm tuổi của tôi gần như không còn hoạt động nữa và cần phải thay thế hoàn toàn, nhưng tôi cũng không muốn chi quá nhiều tiền. Điều này khiến một chiếc PC gaming lắp ráp sẵn giá rẻ được giảm giá sâu trở thành một lựa chọn hấp dẫn, với ý định ban đầu là tôi có thể nâng cấp các bộ phận sau nếu tôi tiếp tục gắn bó.
Như bạn có thể đoán từ danh sách này, mọi chuyện không diễn ra như vậy. Sự không hài lòng của tôi với hiệu suất đã khiến tôi nhận ra rằng mình sẽ cần phải mua không chỉ một chiếc GPU mới, mà còn cả một mainboard AM5 để tương thích với một CPU tốt hơn. Đến lúc này, về cơ bản tôi đang xây dựng một chiếc máy tính hoàn toàn khác, thậm chí còn cần một vỏ case mới sau khi nhận ra card đồ họa mới của tôi không vừa với vỏ case của chiếc máy tính lắp sẵn. Kết quả cuối cùng là một bộ máy tính gần như không giữ lại bất cứ thứ gì ngoài ổ SSD NVMe để mở rộng bộ nhớ.
Nói tóm lại, tôi đã mất 600 đô la cho chiếc máy tính lắp sẵn đó trên con đường đạt được chiếc máy tính mà tôi thực sự mong muốn. Đó là một quá trình đã dạy cho tôi rất nhiều điều về việc xây dựng PC mà tôi sẽ không học được nếu tôi tự xây chiếc PC hiện tại của mình ngay từ đầu. Tuy nhiên, thiệt hại tài chính vẫn còn rất “nhức nhối”. Đây là một minh chứng hùng hồn rằng, đối với PC gaming, đôi khi đầu tư ban đầu hợp lý và xây dựng từ đầu có thể tiết kiệm chi phí hơn về lâu dài so với việc cố gắng “tiết kiệm” bằng một bộ máy lắp sẵn giá rẻ với ý định nâng cấp sau này.
Những lần mua sắm gaming “hớ” này đã tiêu tốn của tôi một khoản tiền không nhỏ, nhưng chúng cũng dạy cho tôi rất nhiều điều về những giá trị mà tôi tìm kiếm ở các console và phụ kiện gaming. Giờ đây, tôi có thể đưa ra những quyết định sáng suốt hơn trong tương lai. Hy vọng những câu chuyện cảnh báo này cũng có thể giúp bạn tránh được những sai lầm tương tự.
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về những món đồ gaming mà bạn từng hối hận khi mua, hoặc tham khảo thêm các bài viết khác về kinh nghiệm mua sắm công nghệ tại trangtincongnghe.net!